PGS,TS. Hồ Khang
1. Sự phát triển của ngành nghiên cứu quan hệ quốc tế cho đến đầu thế kỷ XXI có vẻ như đã lý giải và đưa
ra những gợi ý đầy đủ nhất về mặt tri thức cho các quốc gia trong lĩnh vực hợp
tác và tranh chấp. Vấn đề quân sự nói
chung và quốc phòng nói riêng, trong
cái nhìn của ngành quan hệ quốc tế,
đã giảm lược xuống thành một lựa chọn đối
ngoại, hơn là một vấn đề quốc gia có
tính chiến lược[1].
Nhưng trong thế kỷ XXI của những kỳ vọng toàn cầu, các quốc gia lại phải đối mặt
với cùng lúc hai vấn đề quân sự cấp thiết: 1- Những cuộc đàm phán là không đủ để
đảm bảo nền quốc phòng của một quốc gia, nhất là trong bối cảnh các quốc gia có
tiềm lực quân sự mạnh không thương thuyết một cách bình đẳng với các quốc gia
lân cận có tiềm lực quân sự yếu kém hơn; 2- An
ninh chính trị và trật tự xã hội của
các quốc gia đang phát triển hoặc kém phát triển, do nhiều nguyên nhân, dễ chịu
sự can thiệp từ bên ngoài – do đó, công tác củng cố tính dân tộc tự chủ của một nhà nước phải đi kèm với công tác xây dựng
tính nhân dân sâu sắc của quân đội, để
đảm bảo cho hoạt động của một xã hội có nền chính trị độc lập, tự quyết.